- Khi mẹ tôi điều trị ở bệnh viện Lao, anh không một lần dám đến thăm mẹ cùng tôi. Không những thế, anh nghĩ cả gia đình chúng tôi cũng bị bệnh Lao nên anh tránh xa, hờ hững với tôi hơn... Và thật bất ngờ khi cách đó không lâu, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh đang tay trong tay với người con gái khác...

Đến bao giờ… tôi mới yêu thêm được lần nữa?
Tôi và anh quen nhau vì một cú điện thoại nhầm. Ngày đó tôi là một cô sinh viên mới ra trường, hàng ngày vẫn đi dạy thêm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và chờ đợi một công việc ổn định. Không biết có phải duyên số không mà anh điện thoại vào số của tôi và hỏi tôi có phải tên Thủy không? Chúng tôi quen nhau từ đó, dù chưa gặp nhau một lần nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Và rồi anh ngỏ lời yêu tôi. Ban đầu tôi không tin vì làm gì có ai yêu nhau mà chưa gặp nhau bao giờ đâu? Anh đã chứng minh tình yêu của mình đối với tôi bằng cách tới thăm bố mẹ tôi ở quê và hứa sẽ xin việc làm cho tôi ở quê. Anh thuyết phục tôi về quê chơi và thăm gia đình anh. Để tôi tin, anh đã điện thoại cho tôi và đưa điện thoại để tôi nói chuyện với mẹ và chị gái anh. Lời thuyết phục của anh dần dần cũng làm tôi xuôi tai. Thế là ngày 20 - 11 tôi xin nghỉ dạy 5 ngày để về quê. Đà Nẵng nắng ấm là thế mà miền bắc thời tiết thật lạnh khiến người tôi tím đi vì cái lạnh thấu xương. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi thật ngỡ ngàng khi thấy anh cao ráo, trắng trẻo và đẹp trai, còn tôi thì kém hẳn anh về mặt hình thức... Anh chạy tới ôm tôi vào lòng và bảo "Ôi! Thương cá sấu chúa của anh quá". Anh đã nhìn thấy ảnh của tôi từ hôm tới nhà thăm bố mẹ tôi, thấy tôi có nước da ngăm đem nên anh gọi tôi là "cá sấu chúa".

Chúng tôi rất hạnh phúc khi nhìn thấy nhau...
Anh đưa tôi về nhà giới thiệu với gia đình. Ban đầu mẹ anh phản đối vì trông tôi vừa gầy vừa đen. Nhưng đến ngày thứ hai anh dẫn tôi về để làm hồ sơ xin việc, mẹ và gia đình anh rất quý tôi vì tính cách của tôi nên bà giục chúng tôi làm đám cưới.
Nhưng ở đời mà có ai biết được chữ ngờ. Khi không xin được việc cho tôi, anh bắt đầu lộ rõ bản chất con người của mình. Anh bảo rằng "Em quá kém, học hai tấm bằng đại học mà viết cái CV cũng không nên thân. Em khờ dại, quá thật thà và dễ tin người. Nếu em không thay đổi thì em không thể tồn tại được ở cái xã hội này. Làm vợ anh thì phải khôn khéo". Tôi không tin vào tai mình vì hàng ngày anh vẫn nói với tôi bằng cái giọng rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nhưng hôm đó một cuộc điện thoại dài 40 phút anh chỉ trích tôi thậm tệ và không để tôi nói lời nào.
Tôi trở lại Đà Nẵng được 3 tuần thì mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Mẹ bị bệnh phổi nhưng bệnh viện địa phương chuẩn đoán là mẹ mắc bệnh lao nên chuyển bà xuống viện Lao. Người yêu tôi tưởng gia đình tôi có gen bị Lao nên anh đối xử với tôi rất hờ hững, lạnh nhạt và anh cũng chẳng một lần cùng tôi vào bệnh viện thăm mẹ...Tôi nghe bạn anh nói rằng, anh đã có người con gái khác. Lúc đó tôi đã không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh anh tay trong tay tình tứ với người con gái ấy... tôi cảm giác như trời đất đang sụp xuống chân mình, mắt tôi nhòe đi, tim đau nhói... Tôi không thể diễn tả được tột cùng của sự đau đớn khi nhìn thấy cảnh anh và người con gái ấy vui vẻ bên nhau.
Tôi hẹn gặp anh để nói lơì chia tay, anh chỉ lạnh lùng nói đúng một câu rồi nhìn sang chỗ khác: "Bây giờ thì em sợ đàn ông chưa?" .Tôi cười, không nói gì. Phóng xe máy đi khuất, tôi dừng lại đứng một mình khóc nức nở. Mối tình đầu trong mơ của tôi đã ra đi nhanh chóng như thế đó.

Dù biết bố mẹ rất buồn nhưng tôi không biết làm gì hơn lúc này ngoài sự im lặng…
Suốt thời gian sinh viên, tôi chỉ biết học và đi dạy thêm để trang trải cho cuộc sống của mình. Đến năm 27 tuổi, tôi yêu anh, mối tình đầu của mình… tôi nghĩ mình may mắn vì có được một người đàn ông tốt bụng như anh… Nhưng nào đâu ngờ?
Chúng tôi đã chia tay gần một năm nhưng tôi vẫn không thể yêu được chàng trai nào khác. Mặc cho bố mẹ lo lắng, suốt ngày nhắc chuyện chồng con nhưng tôi vẫn không muốn lấy chồng khi mình không có một chút tình cảm nào với họ. Dù biết bố mẹ rất buồn nhưng tôi không biết làm gì hơn lúc này ngoài sự im lặng và tìm cách trốn tránh những câu hỏi han của bố mẹ...
Chẳng biết đến bao giờ… tôi mới yêu thêm được lần nữa?

Tôi và anh quen nhau vì một cú điện thoại nhầm. Ngày đó tôi là một cô sinh viên mới ra trường, hàng ngày vẫn đi dạy thêm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống và chờ đợi một công việc ổn định. Không biết có phải duyên số không mà anh điện thoại vào số của tôi và hỏi tôi có phải tên Thủy không? Chúng tôi quen nhau từ đó, dù chưa gặp nhau một lần nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Và rồi anh ngỏ lời yêu tôi. Ban đầu tôi không tin vì làm gì có ai yêu nhau mà chưa gặp nhau bao giờ đâu? Anh đã chứng minh tình yêu của mình đối với tôi bằng cách tới thăm bố mẹ tôi ở quê và hứa sẽ xin việc làm cho tôi ở quê. Anh thuyết phục tôi về quê chơi và thăm gia đình anh. Để tôi tin, anh đã điện thoại cho tôi và đưa điện thoại để tôi nói chuyện với mẹ và chị gái anh. Lời thuyết phục của anh dần dần cũng làm tôi xuôi tai. Thế là ngày 20 - 11 tôi xin nghỉ dạy 5 ngày để về quê. Đà Nẵng nắng ấm là thế mà miền bắc thời tiết thật lạnh khiến người tôi tím đi vì cái lạnh thấu xương. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi thật ngỡ ngàng khi thấy anh cao ráo, trắng trẻo và đẹp trai, còn tôi thì kém hẳn anh về mặt hình thức... Anh chạy tới ôm tôi vào lòng và bảo "Ôi! Thương cá sấu chúa của anh quá". Anh đã nhìn thấy ảnh của tôi từ hôm tới nhà thăm bố mẹ tôi, thấy tôi có nước da ngăm đem nên anh gọi tôi là "cá sấu chúa".

Anh đưa tôi về nhà giới thiệu với gia đình. Ban đầu mẹ anh phản đối vì trông tôi vừa gầy vừa đen. Nhưng đến ngày thứ hai anh dẫn tôi về để làm hồ sơ xin việc, mẹ và gia đình anh rất quý tôi vì tính cách của tôi nên bà giục chúng tôi làm đám cưới.
Nhưng ở đời mà có ai biết được chữ ngờ. Khi không xin được việc cho tôi, anh bắt đầu lộ rõ bản chất con người của mình. Anh bảo rằng "Em quá kém, học hai tấm bằng đại học mà viết cái CV cũng không nên thân. Em khờ dại, quá thật thà và dễ tin người. Nếu em không thay đổi thì em không thể tồn tại được ở cái xã hội này. Làm vợ anh thì phải khôn khéo". Tôi không tin vào tai mình vì hàng ngày anh vẫn nói với tôi bằng cái giọng rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nhưng hôm đó một cuộc điện thoại dài 40 phút anh chỉ trích tôi thậm tệ và không để tôi nói lời nào.
Tôi trở lại Đà Nẵng được 3 tuần thì mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Mẹ bị bệnh phổi nhưng bệnh viện địa phương chuẩn đoán là mẹ mắc bệnh lao nên chuyển bà xuống viện Lao. Người yêu tôi tưởng gia đình tôi có gen bị Lao nên anh đối xử với tôi rất hờ hững, lạnh nhạt và anh cũng chẳng một lần cùng tôi vào bệnh viện thăm mẹ...Tôi nghe bạn anh nói rằng, anh đã có người con gái khác. Lúc đó tôi đã không tin, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh anh tay trong tay tình tứ với người con gái ấy... tôi cảm giác như trời đất đang sụp xuống chân mình, mắt tôi nhòe đi, tim đau nhói... Tôi không thể diễn tả được tột cùng của sự đau đớn khi nhìn thấy cảnh anh và người con gái ấy vui vẻ bên nhau.
Tôi hẹn gặp anh để nói lơì chia tay, anh chỉ lạnh lùng nói đúng một câu rồi nhìn sang chỗ khác: "Bây giờ thì em sợ đàn ông chưa?" .Tôi cười, không nói gì. Phóng xe máy đi khuất, tôi dừng lại đứng một mình khóc nức nở. Mối tình đầu trong mơ của tôi đã ra đi nhanh chóng như thế đó.

Suốt thời gian sinh viên, tôi chỉ biết học và đi dạy thêm để trang trải cho cuộc sống của mình. Đến năm 27 tuổi, tôi yêu anh, mối tình đầu của mình… tôi nghĩ mình may mắn vì có được một người đàn ông tốt bụng như anh… Nhưng nào đâu ngờ?
Chúng tôi đã chia tay gần một năm nhưng tôi vẫn không thể yêu được chàng trai nào khác. Mặc cho bố mẹ lo lắng, suốt ngày nhắc chuyện chồng con nhưng tôi vẫn không muốn lấy chồng khi mình không có một chút tình cảm nào với họ. Dù biết bố mẹ rất buồn nhưng tôi không biết làm gì hơn lúc này ngoài sự im lặng và tìm cách trốn tránh những câu hỏi han của bố mẹ...
Chẳng biết đến bao giờ… tôi mới yêu thêm được lần nữa?
Nhận xét
Đăng nhận xét