- Anh xúc phạm tôi, sẵn sàng ném những cú đấm vào mặt, vào mắt tôi mỗi lúc hai đứa cãi vã... Và càng đau đớn hơn khi anh cứ khơi gợi lại chuyện cũ của tôi và xúc xỉa "Cô là đứa con gái chẳng ra gì".

Tình yêu xưa là một vết thương lòng không bao giờ lành nguyên trong trái tim tôi...
Tôi và anh yêu nhau, thương nhau nhiều lắm nhưng thường xảy ra xích mích, cãi cọ giữa hai người. Khi tôi đến với anh, tôi đã không còn nguyên vẹn nhưng anh vẫn yêu tôi say đắm và yêu chiều chuộng, quan tâm tôi rất nhiều. Nhưng cũng chính vì điều đó mà anh luôn nghi ngờ tôi và không cho tôi có một người bạn khác giới nào. Anh không muốn tôi ăn mặc đẹp và anh bảo "Có anh rồi, em không cần phải ăn diện nữa", anh cũng không muốn tôi bôi son hay chỉ là bôi kem chống nắng khi đi ra ngoài đường…
Tất cả những gì anh muốn tôi làm tôi đều làm hết để anh được vui và tin tưởng tôi. Ngay cả việc anh bắt tôi gọi điện cho người yêu cũ và nói rằng "Em đã lấy chồng rồi". Tôi hỏi anh "Tại sao phải như thế? Anh ấy đâu có ở gần chúng ta? Hơn nữa, bây giờ em chỉ có anh thôi, em đã cắt đứt liên lạc với người ta lâu lắm rồi"... nhưng anh vẫn muốn tôi làm như vậy. Và tôi cảm thấy rất xấu hổ khi phải điện thoại cho người yêu cũ và nói những điều vô nghĩa với người ta như vậy... Mỗi lần gọi điện cho người ấy, trái tim tôi đau biết bao nhiêu! Cay đắng. Ê chề. Ân hận... nỗi đau quá khứ lại ùa về trong tôi...
Tôi là người con gái vô cùng yếu đuối, ba mẹ tôi chia tay nhau khi tôi học hết cấp ba. Tôi đã không dám dối mặt với sự thật ấy nên tôi đã vào Nam để thoát khỏi cuộc sống tù túng gia đình. Và một năm sau khi bình tĩnh lại tôi mới ra ngoài bắc để học Trung cấp Kế toán, cũng thời gian đó, tôi hay lên mạng và đã quen một người, anh học tại trường Học Viện chính trị quân sự tỉnh Bắc Ninh.
Ban đầu tôi và anh nói chuyện với nhau rất hợp. Tôi kể cho anh nghe chuyện buồn của gia đình mình và anh đã động viên tôi rất nhiều. Cũng chẳng biết tự bao giờ, tôi cảm thấy nhớ và muốn được gần gũi với anh. Chúng tôi quyết định gặp nhau và hứa hẹn hai đứa sẽ dựng xây hạnh phúc gia đình. Nào ngờ, anh giấu tôi chuyện ra trường, anh sẽ vào Tây Nguyên công tác... Vậy mà tôi đã tin anh, đã trao tất cá sự trong trắng cho anh. Để rồi, ngày anh đi, tôi đã quỳ dưới chân anh khóc lóc và ngất lịm đi trong nỗi đớn đau tột cùng... Và nhận lại ở anh chỉ là một câu nói "Anh xin lỗi! Anh ân hận lắm!".

Ngày anh đi, tôi đã quỳ dưới chân anh khóc lóc và ngất lịm đi trong nỗi đớn đau tột cùng...
Lại là những ngày tháng đau khổ tột cùng đến với tôi. Tôi thất vọng về tất cả, tôi nhớ anh từng đêm... và gào lên trong nỗi đớn đau vô vọng. Cho tới một ngày, tôi gặp người yêu hiện tại của mình. Anh rất yêu tôi và dù biết tôi không còn sự trắng trong của người con gái nữa nhưng anh vẫn yêu tôi say đắm. Cuối cùng, chúng tôi đã chuyển về ở với nhau một nhà. Cứ tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng tôi! Nhưng nào đâu ngờ, những thiếu thốn, lo toan trong cuộc sống ơợ chồng khiến chúng thôi thường xuyên cãi vã. Anh thường phân biệt công việc nào của của đàn ông, công việc nào là của phụ nữ và hầu như việc nhà đều một tay tôi gánh vác. Không những thế, anh lại rất hay ghen. Anh ghen ngay cả với giám đốc của tôi.
Anh luôn đi bên tôi và không bao giờ để tôi đi đâu một mình. Khi được anh yêu chiều và nhận được sự quan tâm, chăm sóc thái quá của anh, thi thoảng tôi lại bắt nạt anh. Và mỗi khi nhìn thấy anh, tôi lại liên tưởng đến bố và người yêu cũ của tôi và hỏi rằng: "Liệu rồi, anh có phải là những kẻ bạc tình như họ? Sẽ bỏ rơi tôi một mình cô đơn như ngày xưa ấy?". Và cũng vì thế nên tôi luôn chỉ trích anh, nặng lời với anh và tôi không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào anh. Những lời nói, những hành động của anh đã khiến tinh thần tôi bị khủng hoảng. Quá khứ ngày xưa lại ùa về, tôi không thể làm chủ được bản thân mình nữa... và đã có lần tôi ôm đầu ngồi giữa đường khóc lóc, van xin hay có những đêm tôi không cho anh ngủ và kéo anh dậy bằng được để nghe tôi nói, nghe tôi dằn vặt với những lời lẽ cay đắng.
Tôi thật đáng sợ phải không? Tôi cũng không thể ngờ được rằng, một cô gái ăn học đàng hoàng, có nghề nghiệp ổn định lại cư xử khiếm nhã như vậy. Mọi người ai cũng khen tôi nhẹ nhàng, khéo léo, ăn nói có duyên... nhưng chính những tổn thương về tình cảm đã biến tôi trở thành một con người khác. Tôi thấy mình đáng trách nhưng cũng đau đớn khi nhận ra mình thật đáng thương...
Trải qua bao nhiêu sóng gió, tôi và anh vẫn yêu nhau nhưng giờ đây, tôi đã chuyển ra ở riêng và anh cũng không còn quan tâm, chiều chuộng tôi như trước nữa. Nhiều khi hai đứa cãi nhau, anh lại xúc xỉa tôi "Cô là một đứa con gái chẳng ra gì". Vì với anh, tôi là người phụ nữ đầu tiên, là người anh yêu thương nhất và cũng là người đầu tiên anh gần gũi xác thịt... và anh trách tôi hư hỏng khi anh không phải là người đầu tiên của tôi, không có được sự trong trắng vẹn nguyên của tôi... và anh sẽ chẳng ngần ngại dơ tay đánh tôi mỗi lần hai đứa bất hòa, cãi vã.
Giờ đây, anh sẵn sàng buông những lời lẽ xúc phạm nhân phẩm tôi mà không hề suy nghĩ. Mọi người ai cũng bảo anh vũ phu, ai cũng can ngăn tôi nên dừng lại mối quan hệ này... nhưng tôi không muốn tin vào những điều mắt thấy tai nghe ấy, tôi không muốn tin người đàn ông tôi từng yêu thương và gần gũi ấy lại là một người đàn ông vũ phu và tàn nhẫn...

Tôi đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều mà không thể tìm cho mình một lối thoát...
vì tôi biết, mình còn yêu anh nhiều lắm!
Có một lần, hai đứa cãi vã nhau, anh đã chẳng tiếc thương dơ nắm đấm giáng thẳng vào mắt tôi... khiến mắt tôi sưng vù và phải vào bệnh viện để chữa trị. Nhưng vì yêu anh, vì nghĩ mình sai nên tôi bỏ qua tất cả để cố gắng sống tốt hơn, hòa hợp với anh hơn...
Giờ đây, khi gia đình tôi biết chuyện anh hay đánh tôi nên mọi người can ngăn không cho chúng tôi quan hệ với nhau nữa. Không những thế, bố tôi còn gọi điện cho anh và mắng: Nếu làm gì có lỗi với tôi thì bố sẽ không bỏ qua cho anh ấy! Mặc dù gia đình không đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau và gia đình anh cũng không có thiện cảm với gia đình tôi... nhưng tôi yêu anh, tôi không muốn mất đi chỗ dựa trong cuộc sống của mình.
Anh nói với tôi "Bố em phải xin lỗi anh" vì bố không có quyền mắng nhiếc hay xúc phạm anh. Nghe anh nói vậy, tôi chỉ hỏi lại "Anh hãy đặt mình vào vị trí của một người cha khi nghe tin con gái mình bị người yêu đánh, anh sẽ hiểu được nỗi lòng của bố em lúc này!". Anh trách tôi đã hại đời anh, đã khiến anh mất đi tất cả... và không ngần ngại đay nghiến tôi "Cô thì có gì mà mất"... Tôi đau đớn lắm! Chẳng nhẽ vì tôi đến với anh khi mình không còn trong trắng thì tôi không có quyền đỏi hỏi sự công bằng trong tình yêu hay sao?
Tôi đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều mà không thể tìm cho mình một lối thoát... vì tôi biết, mình còn yêu anh nhiều lắm!
Tôi chỉ trách mình quá dại khờ và hư hỏng... Nhưng quá khứ đã lùi vào quá vãng và tình yêu xưa là một vết thương lòng không bao giờ lành nguyên trong trái tim tôi... nhưng tôi đến với anh là bằng một tình yêu chân thành, bằng tất cả sự yêu thương và tin tưởng... Vậy mà giờ đây, đổi lại, tôi nhận được gì?
Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống đau khổ này?

Tôi và anh yêu nhau, thương nhau nhiều lắm nhưng thường xảy ra xích mích, cãi cọ giữa hai người. Khi tôi đến với anh, tôi đã không còn nguyên vẹn nhưng anh vẫn yêu tôi say đắm và yêu chiều chuộng, quan tâm tôi rất nhiều. Nhưng cũng chính vì điều đó mà anh luôn nghi ngờ tôi và không cho tôi có một người bạn khác giới nào. Anh không muốn tôi ăn mặc đẹp và anh bảo "Có anh rồi, em không cần phải ăn diện nữa", anh cũng không muốn tôi bôi son hay chỉ là bôi kem chống nắng khi đi ra ngoài đường…
Tất cả những gì anh muốn tôi làm tôi đều làm hết để anh được vui và tin tưởng tôi. Ngay cả việc anh bắt tôi gọi điện cho người yêu cũ và nói rằng "Em đã lấy chồng rồi". Tôi hỏi anh "Tại sao phải như thế? Anh ấy đâu có ở gần chúng ta? Hơn nữa, bây giờ em chỉ có anh thôi, em đã cắt đứt liên lạc với người ta lâu lắm rồi"... nhưng anh vẫn muốn tôi làm như vậy. Và tôi cảm thấy rất xấu hổ khi phải điện thoại cho người yêu cũ và nói những điều vô nghĩa với người ta như vậy... Mỗi lần gọi điện cho người ấy, trái tim tôi đau biết bao nhiêu! Cay đắng. Ê chề. Ân hận... nỗi đau quá khứ lại ùa về trong tôi...
Tôi là người con gái vô cùng yếu đuối, ba mẹ tôi chia tay nhau khi tôi học hết cấp ba. Tôi đã không dám dối mặt với sự thật ấy nên tôi đã vào Nam để thoát khỏi cuộc sống tù túng gia đình. Và một năm sau khi bình tĩnh lại tôi mới ra ngoài bắc để học Trung cấp Kế toán, cũng thời gian đó, tôi hay lên mạng và đã quen một người, anh học tại trường Học Viện chính trị quân sự tỉnh Bắc Ninh.
Ban đầu tôi và anh nói chuyện với nhau rất hợp. Tôi kể cho anh nghe chuyện buồn của gia đình mình và anh đã động viên tôi rất nhiều. Cũng chẳng biết tự bao giờ, tôi cảm thấy nhớ và muốn được gần gũi với anh. Chúng tôi quyết định gặp nhau và hứa hẹn hai đứa sẽ dựng xây hạnh phúc gia đình. Nào ngờ, anh giấu tôi chuyện ra trường, anh sẽ vào Tây Nguyên công tác... Vậy mà tôi đã tin anh, đã trao tất cá sự trong trắng cho anh. Để rồi, ngày anh đi, tôi đã quỳ dưới chân anh khóc lóc và ngất lịm đi trong nỗi đớn đau tột cùng... Và nhận lại ở anh chỉ là một câu nói "Anh xin lỗi! Anh ân hận lắm!".

Lại là những ngày tháng đau khổ tột cùng đến với tôi. Tôi thất vọng về tất cả, tôi nhớ anh từng đêm... và gào lên trong nỗi đớn đau vô vọng. Cho tới một ngày, tôi gặp người yêu hiện tại của mình. Anh rất yêu tôi và dù biết tôi không còn sự trắng trong của người con gái nữa nhưng anh vẫn yêu tôi say đắm. Cuối cùng, chúng tôi đã chuyển về ở với nhau một nhà. Cứ tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng tôi! Nhưng nào đâu ngờ, những thiếu thốn, lo toan trong cuộc sống ơợ chồng khiến chúng thôi thường xuyên cãi vã. Anh thường phân biệt công việc nào của của đàn ông, công việc nào là của phụ nữ và hầu như việc nhà đều một tay tôi gánh vác. Không những thế, anh lại rất hay ghen. Anh ghen ngay cả với giám đốc của tôi.
Anh luôn đi bên tôi và không bao giờ để tôi đi đâu một mình. Khi được anh yêu chiều và nhận được sự quan tâm, chăm sóc thái quá của anh, thi thoảng tôi lại bắt nạt anh. Và mỗi khi nhìn thấy anh, tôi lại liên tưởng đến bố và người yêu cũ của tôi và hỏi rằng: "Liệu rồi, anh có phải là những kẻ bạc tình như họ? Sẽ bỏ rơi tôi một mình cô đơn như ngày xưa ấy?". Và cũng vì thế nên tôi luôn chỉ trích anh, nặng lời với anh và tôi không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào anh. Những lời nói, những hành động của anh đã khiến tinh thần tôi bị khủng hoảng. Quá khứ ngày xưa lại ùa về, tôi không thể làm chủ được bản thân mình nữa... và đã có lần tôi ôm đầu ngồi giữa đường khóc lóc, van xin hay có những đêm tôi không cho anh ngủ và kéo anh dậy bằng được để nghe tôi nói, nghe tôi dằn vặt với những lời lẽ cay đắng.
Tôi thật đáng sợ phải không? Tôi cũng không thể ngờ được rằng, một cô gái ăn học đàng hoàng, có nghề nghiệp ổn định lại cư xử khiếm nhã như vậy. Mọi người ai cũng khen tôi nhẹ nhàng, khéo léo, ăn nói có duyên... nhưng chính những tổn thương về tình cảm đã biến tôi trở thành một con người khác. Tôi thấy mình đáng trách nhưng cũng đau đớn khi nhận ra mình thật đáng thương...
Trải qua bao nhiêu sóng gió, tôi và anh vẫn yêu nhau nhưng giờ đây, tôi đã chuyển ra ở riêng và anh cũng không còn quan tâm, chiều chuộng tôi như trước nữa. Nhiều khi hai đứa cãi nhau, anh lại xúc xỉa tôi "Cô là một đứa con gái chẳng ra gì". Vì với anh, tôi là người phụ nữ đầu tiên, là người anh yêu thương nhất và cũng là người đầu tiên anh gần gũi xác thịt... và anh trách tôi hư hỏng khi anh không phải là người đầu tiên của tôi, không có được sự trong trắng vẹn nguyên của tôi... và anh sẽ chẳng ngần ngại dơ tay đánh tôi mỗi lần hai đứa bất hòa, cãi vã.
Giờ đây, anh sẵn sàng buông những lời lẽ xúc phạm nhân phẩm tôi mà không hề suy nghĩ. Mọi người ai cũng bảo anh vũ phu, ai cũng can ngăn tôi nên dừng lại mối quan hệ này... nhưng tôi không muốn tin vào những điều mắt thấy tai nghe ấy, tôi không muốn tin người đàn ông tôi từng yêu thương và gần gũi ấy lại là một người đàn ông vũ phu và tàn nhẫn...

vì tôi biết, mình còn yêu anh nhiều lắm!
Có một lần, hai đứa cãi vã nhau, anh đã chẳng tiếc thương dơ nắm đấm giáng thẳng vào mắt tôi... khiến mắt tôi sưng vù và phải vào bệnh viện để chữa trị. Nhưng vì yêu anh, vì nghĩ mình sai nên tôi bỏ qua tất cả để cố gắng sống tốt hơn, hòa hợp với anh hơn...
Giờ đây, khi gia đình tôi biết chuyện anh hay đánh tôi nên mọi người can ngăn không cho chúng tôi quan hệ với nhau nữa. Không những thế, bố tôi còn gọi điện cho anh và mắng: Nếu làm gì có lỗi với tôi thì bố sẽ không bỏ qua cho anh ấy! Mặc dù gia đình không đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau và gia đình anh cũng không có thiện cảm với gia đình tôi... nhưng tôi yêu anh, tôi không muốn mất đi chỗ dựa trong cuộc sống của mình.
Anh nói với tôi "Bố em phải xin lỗi anh" vì bố không có quyền mắng nhiếc hay xúc phạm anh. Nghe anh nói vậy, tôi chỉ hỏi lại "Anh hãy đặt mình vào vị trí của một người cha khi nghe tin con gái mình bị người yêu đánh, anh sẽ hiểu được nỗi lòng của bố em lúc này!". Anh trách tôi đã hại đời anh, đã khiến anh mất đi tất cả... và không ngần ngại đay nghiến tôi "Cô thì có gì mà mất"... Tôi đau đớn lắm! Chẳng nhẽ vì tôi đến với anh khi mình không còn trong trắng thì tôi không có quyền đỏi hỏi sự công bằng trong tình yêu hay sao?
Tôi đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều mà không thể tìm cho mình một lối thoát... vì tôi biết, mình còn yêu anh nhiều lắm!
Tôi chỉ trách mình quá dại khờ và hư hỏng... Nhưng quá khứ đã lùi vào quá vãng và tình yêu xưa là một vết thương lòng không bao giờ lành nguyên trong trái tim tôi... nhưng tôi đến với anh là bằng một tình yêu chân thành, bằng tất cả sự yêu thương và tin tưởng... Vậy mà giờ đây, đổi lại, tôi nhận được gì?
Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống đau khổ này?
Nhận xét
Đăng nhận xét